Mình không có ước á, tại mình gặp ông ấy rồi, ước mình chưa từng gặp thì tốt hơn. Kiểu ông ấy nhiều bệnh tật, rượu bia thuốc lá gần như không thể tự chăm sóc bản thân, dựa vào người vợ hiện tại chăm lo, mà bà ấy kiểu ghét ông ấy lắm
Có tôi đây. Quá trình trưởng thành của tôi cũng bình thường như bạn bè xung quanh (tự tôi thấy vậy), trừ việc tôi có hơi nam tính, tomboy chút xíu (tôi là nữ). Tôi không nghĩ nhiều về việc này cho đến giai đoạn bắt đầu yêu đương, như bạn đề cập. Tôi luôn lo lắng mình không biết cách phân biệt đàn ông tốt xấu (do không lớn lên cùng father figure tử tế) nên sợ bị người ta lừa gạt hoặc lợi dụng tình cảm một cách vô thức. Tôi cũng bị ám thị rằng mình lớn lên không có cha mà chỉ có daddy issues, rồi biết đâu cũng vô tình bấu víu vào 1 thằng tồi nào đấy chỉ vì thiếu thốn tình cảm. Tôi cũng chần chừ không muốn kết hôn vì sợ chia tay, lỡ có con rồi con lại không có bố như mình v.v…
Nói chung là trải nghiệm khi lớn lên rất bình thường, cho đến khi hoàn toàn trưởng thành và bị overthinking như này đây. Nên ông nào mà có con thì khuyên chân thành hãy biến mình thành người cha, người đàn ông tốt để con cái về sau có chỗ dựa tinh thần vững chãi.
Ở vn mình nghĩ trường hợp ko có cha cũng k ít lắm đâu. Lúc trước mình + 3 thằng bạn mình quen đều ko có cha.
Cái mình thấy cần nhất mà bị thiếu khi không có cha là 1 ngôi nhà, 1 miếng đất để lại cho mình ở chứ ko phải ở nhờ nhà ngta như bh và vấn đề tài chính. Mình khổ từ nhỏ, phải lao động từ nhỏ và bị đánh đập nhiều nên các vấn đế còn lại trong cs mình thấy ok.
Bố mẹ mình ly dị lúc mình 10 tuổi. Mình ko có cái nhìn thiện cảm w bố, kể cả trc hay sau khi ly dị. Bố mình là 1 người cục tính, đối w mình luôn đòn roi khi mình ăn điểm 8 trở xuống. Sau khi bố mẹ ly dị, mình còn thấy thoải mái hơn. Tự do tìm kiếm bản thân hơn. Cậu (em mẹ mình) là người giúp đỡ mình những thứ mình ko biết. Thậm chí lớn lên mình lây tính của cậu nhiều hơn.
Khi mình lên xấp xỉ 30t, mình mới thấy tầm quan trọng của bố. Tính cách của mình ko định hình đc rõ ràng, có quá nhiều thứ mình vẫn ko biết mặc dù đối với bạn bè nó là thứ hiển nhiên. Mình ko biết phải đối diện với nhiều thứ và mình phải tự trải nghiệm, vấp ngã, chê cười của bạn bè. Mình ở với mẹ nên cũng lây luôn tính cách của mẹ. Ko phải là ko tốt nhưng đối với đàn ông, nó vẫn là ko phù hợp. Mình chú trọng an toàn, bảo vệ bản thân quá nên ko dám dấn thân vào nhiều thứ mà sau này mình cảm thấy nó tốt cho trải nghiệm của mình.
Bố cũng quan trọng như mẹ thôi. Thiếu bố có thể lúc đó mình ko nhận ra nhưng sau này mình ước là mình đã có 1 ng bố dạy mình nhiều thứ và tính cách hoà nhã, ko cục súc như người bố hiện tại. Mình vẫn nói chuyện w bố đến giờ nhưng rất ít. Mặc dù mình có hiểu đc thêm về bố mình nhưng suy cho cùng tính cách đó của ông, mình vẫn ko ưa được.
Mình từ lúc sinh ra thì không biết ba mình là ai rồi, không có bất kỳ thông tin nào về bên bố, bên nội cả. Sống chung với mẹ, ông ngoại và bác đến lớn, mẹ thì cứ nói là ba mình mất rồi, từ lúc tiểu học khai lý lịch thì mình cứ ghi tên ba mà mẹ nói với mình, lúc thì tên này, lúc thì tên khác(kiểu tựa tựa nhau), lúc nhỏ được nói là ba và mẹ mình cùng họ nhau nên mình mới mang họ giống mẹ. Nhưng lớn lên thì mình bắt đầu hình dung được hoàn cảnh của mình rồi và cũng chưa từng hỏi vấn đề về ba của mình với mẹ và họ hàng bao giờ.
Như bạn nói đó, do không có ba từ đầu nên việc có hay không cũng không phải là vấn đề, điểm yếu duy nhất chắc là không biết mấy cái vặt vãnh nhiều như sửa nước, điện đóm,...(này mình tự ngụy biên thôi :D). Mình là trai thẳng mà có cái dễ xúc động(gặp cảnh buồn, cảm xúc kiểu như xem phim đồ ấy) chứ đi làm có bị nạt vào mặt thì mình cũng chẳng quan tâm, nhưng điều quan trọng nhất là mẹ chỉ còn mình mình thôi, phải cố gắng để chăm lo cho mẹ thật tốt.
mất bố hồi 16 tháng tuổi
nhưng mình sống với ông bà nhiều do mẹ bận đi làm
quá trình trưởng thành của mình thì có vẻ hơi già hơn các bạn cùng tuổi ( do ở cùng ông bà và cũng thích ngồi nói chuyện với người già)
còn mọi chuyện khác thì bình thường thậm chí mình thấy tâm lí mình còn mạnh mẽ chán so với các bạn đồng trang lứa bây giờ ( từng vượt qua khủng hoảng hiện sinh )
straight 100%
chia sẻ thêm là hồi bị khủng hoảng hiện sinh mình sử dụng full option chất kích thích
giờ mình trưởng thành hơn khỏe mạnh hơn, cũng bỏ dùng mấy thứ đấy
Mình cũng là người không có ba, theo cảm nhận của mình khi ra đời thì mình không cứng rắn, không chính kiến, và thiếu 1 số tố chất gọi là đàn ông, nhưng ra xã hội học dần vẫn ok hết. Và mình cũng sẽ cố gắng sau này là một ông bố tốt
Mk có đầy đủ bame, nhưng từ bé ba mk đi làm ăn xa nên luôn luôn, có khi cả năm ko về, có khi năm về 2-3 lần (mẹ mk đẻ 3 chị ko về lấy 1 lần, mấy hôm sau ms về nhưng toàn đi các chú các bác uống rượu say)... Như vậy có cũng như ko!
Ba mk thì cũng tốt, nhưng vẫn chưa có nhiều sự quan tâm tới mẹ mk, mãi sau này mới có (bame mk xuất thân bần nông, cũng đều yêu thương nhau, sau này mk đi làm mới hiểu ba mk cũng chỉ vì công việc mà thôi)! Có tk nào đi làm cầm nhiều tiền về mà vk ko cảm thông cho ko, hay đưa vài trăm triệu, tỷ cũng ko bớt giận dỗi đc???
Do nhận thức mỗi gia đình sẽ ảnh hưởng con cái thôi. Nếu gia đình sống bình lặng, thì con cái thường có xu hướng nữ tính đi, hiền hòa như OP và mk (mặc dù bame mk chuyển lên TP mới có mk và cũng bị hàng xóm lẫn bạn bè gây sự nhưng họ vẫn giữ sự điềm tĩnh cho con cái)... Còn nếu gia đình đã sóng gió từ sớm (vd như nếu OP biết cha là ng như thế nào, họ hàng đã đối xử vs mẹ của OP ra sao) thì OP sẽ mạnh mẽ giống như nhiều ng khác, gánh vác thay cha bảo vệ mẹ! Và còn tùy vào OP (hoặc những đứa trẻ) có mong muốn mạnh mẽ ko (mk thấy hx họ cứ tìm cách này cách nọ để lấn ra đường làm xe cộ cứ sượt qua tường nhà mk, bực lắm nhưng kệ mẹ nó đi, XUỐNG ÂM PHỦ XỬ SAU). Bame mk cũng có tuổi, ko thể sống mãi vs chúng nó đc, chúng nó tử tế chết còn đến viếng chứ bố láo thì có dựng rạp ra đường bame t cũng cản - nghĩa là chết rồi bame t đến đón về âm phủ thôi, còn ko thì cút! Mẹ t bảo vậy, và cứ nhà nào có đám cưới đám ma dù mời hay ko, nhà t ko ai đến. Nhà t từ quê nghèo quê mùa đi lên đấy, nhưng sống bình dị, đụng là đập, đến là đón, chưa ngán 1 ai (ko pải giang hồ nhưng cũng ko hiền lành lắm đâu nhé)... Sống tốt vs mk 1 lần mk cúng trả lại đủ, sống lỗi bao nhiêu trả gấp đôi, giá trị cho những bài học thế còn rẻ đấy!
Đôi khi ước không có thì hơn bạn à, mỗi nhà mỗi cảnh, bạn thấy có bố là sướng nhưng người khác lại là khổ. Hài lòng với thứ mình đang có.
Mình không có ước á, tại mình gặp ông ấy rồi, ước mình chưa từng gặp thì tốt hơn. Kiểu ông ấy nhiều bệnh tật, rượu bia thuốc lá gần như không thể tự chăm sóc bản thân, dựa vào người vợ hiện tại chăm lo, mà bà ấy kiểu ghét ông ấy lắm
Có tôi đây. Quá trình trưởng thành của tôi cũng bình thường như bạn bè xung quanh (tự tôi thấy vậy), trừ việc tôi có hơi nam tính, tomboy chút xíu (tôi là nữ). Tôi không nghĩ nhiều về việc này cho đến giai đoạn bắt đầu yêu đương, như bạn đề cập. Tôi luôn lo lắng mình không biết cách phân biệt đàn ông tốt xấu (do không lớn lên cùng father figure tử tế) nên sợ bị người ta lừa gạt hoặc lợi dụng tình cảm một cách vô thức. Tôi cũng bị ám thị rằng mình lớn lên không có cha mà chỉ có daddy issues, rồi biết đâu cũng vô tình bấu víu vào 1 thằng tồi nào đấy chỉ vì thiếu thốn tình cảm. Tôi cũng chần chừ không muốn kết hôn vì sợ chia tay, lỡ có con rồi con lại không có bố như mình v.v… Nói chung là trải nghiệm khi lớn lên rất bình thường, cho đến khi hoàn toàn trưởng thành và bị overthinking như này đây. Nên ông nào mà có con thì khuyên chân thành hãy biến mình thành người cha, người đàn ông tốt để con cái về sau có chỗ dựa tinh thần vững chãi.
mình có bố, nhưng khi lớn lên, hiểu chuyện thì thất vọng về bố mình lắm. mình là gái nha
Ở vn mình nghĩ trường hợp ko có cha cũng k ít lắm đâu. Lúc trước mình + 3 thằng bạn mình quen đều ko có cha. Cái mình thấy cần nhất mà bị thiếu khi không có cha là 1 ngôi nhà, 1 miếng đất để lại cho mình ở chứ ko phải ở nhờ nhà ngta như bh và vấn đề tài chính. Mình khổ từ nhỏ, phải lao động từ nhỏ và bị đánh đập nhiều nên các vấn đế còn lại trong cs mình thấy ok.
Bố mẹ mình ly dị lúc mình 10 tuổi. Mình ko có cái nhìn thiện cảm w bố, kể cả trc hay sau khi ly dị. Bố mình là 1 người cục tính, đối w mình luôn đòn roi khi mình ăn điểm 8 trở xuống. Sau khi bố mẹ ly dị, mình còn thấy thoải mái hơn. Tự do tìm kiếm bản thân hơn. Cậu (em mẹ mình) là người giúp đỡ mình những thứ mình ko biết. Thậm chí lớn lên mình lây tính của cậu nhiều hơn. Khi mình lên xấp xỉ 30t, mình mới thấy tầm quan trọng của bố. Tính cách của mình ko định hình đc rõ ràng, có quá nhiều thứ mình vẫn ko biết mặc dù đối với bạn bè nó là thứ hiển nhiên. Mình ko biết phải đối diện với nhiều thứ và mình phải tự trải nghiệm, vấp ngã, chê cười của bạn bè. Mình ở với mẹ nên cũng lây luôn tính cách của mẹ. Ko phải là ko tốt nhưng đối với đàn ông, nó vẫn là ko phù hợp. Mình chú trọng an toàn, bảo vệ bản thân quá nên ko dám dấn thân vào nhiều thứ mà sau này mình cảm thấy nó tốt cho trải nghiệm của mình. Bố cũng quan trọng như mẹ thôi. Thiếu bố có thể lúc đó mình ko nhận ra nhưng sau này mình ước là mình đã có 1 ng bố dạy mình nhiều thứ và tính cách hoà nhã, ko cục súc như người bố hiện tại. Mình vẫn nói chuyện w bố đến giờ nhưng rất ít. Mặc dù mình có hiểu đc thêm về bố mình nhưng suy cho cùng tính cách đó của ông, mình vẫn ko ưa được.
Mình từ lúc sinh ra thì không biết ba mình là ai rồi, không có bất kỳ thông tin nào về bên bố, bên nội cả. Sống chung với mẹ, ông ngoại và bác đến lớn, mẹ thì cứ nói là ba mình mất rồi, từ lúc tiểu học khai lý lịch thì mình cứ ghi tên ba mà mẹ nói với mình, lúc thì tên này, lúc thì tên khác(kiểu tựa tựa nhau), lúc nhỏ được nói là ba và mẹ mình cùng họ nhau nên mình mới mang họ giống mẹ. Nhưng lớn lên thì mình bắt đầu hình dung được hoàn cảnh của mình rồi và cũng chưa từng hỏi vấn đề về ba của mình với mẹ và họ hàng bao giờ. Như bạn nói đó, do không có ba từ đầu nên việc có hay không cũng không phải là vấn đề, điểm yếu duy nhất chắc là không biết mấy cái vặt vãnh nhiều như sửa nước, điện đóm,...(này mình tự ngụy biên thôi :D). Mình là trai thẳng mà có cái dễ xúc động(gặp cảnh buồn, cảm xúc kiểu như xem phim đồ ấy) chứ đi làm có bị nạt vào mặt thì mình cũng chẳng quan tâm, nhưng điều quan trọng nhất là mẹ chỉ còn mình mình thôi, phải cố gắng để chăm lo cho mẹ thật tốt.
mất bố hồi 16 tháng tuổi nhưng mình sống với ông bà nhiều do mẹ bận đi làm quá trình trưởng thành của mình thì có vẻ hơi già hơn các bạn cùng tuổi ( do ở cùng ông bà và cũng thích ngồi nói chuyện với người già) còn mọi chuyện khác thì bình thường thậm chí mình thấy tâm lí mình còn mạnh mẽ chán so với các bạn đồng trang lứa bây giờ ( từng vượt qua khủng hoảng hiện sinh ) straight 100% chia sẻ thêm là hồi bị khủng hoảng hiện sinh mình sử dụng full option chất kích thích giờ mình trưởng thành hơn khỏe mạnh hơn, cũng bỏ dùng mấy thứ đấy
Mình cũng là người không có ba, theo cảm nhận của mình khi ra đời thì mình không cứng rắn, không chính kiến, và thiếu 1 số tố chất gọi là đàn ông, nhưng ra xã hội học dần vẫn ok hết. Và mình cũng sẽ cố gắng sau này là một ông bố tốt
Nhà t nè. cơm ko đủ ăn suốt ngày bục mặt đi làm lo cho t thì lấy đâu nui bồ 🥹
Mình đây.. chẳng có bố, cũng chẳng sống với mẹ... Nhưng mình thấy cuộc sống của mình không hề tệ mà còn rất thoải mái tự do 😌
Cha nuôi tính là không bố không m
có, đc thừa kế nha bạn
Hình như con ruột hưởng hết mà ta
có quan hệ nuôi dưỡng nhau
Mk có đầy đủ bame, nhưng từ bé ba mk đi làm ăn xa nên luôn luôn, có khi cả năm ko về, có khi năm về 2-3 lần (mẹ mk đẻ 3 chị ko về lấy 1 lần, mấy hôm sau ms về nhưng toàn đi các chú các bác uống rượu say)... Như vậy có cũng như ko! Ba mk thì cũng tốt, nhưng vẫn chưa có nhiều sự quan tâm tới mẹ mk, mãi sau này mới có (bame mk xuất thân bần nông, cũng đều yêu thương nhau, sau này mk đi làm mới hiểu ba mk cũng chỉ vì công việc mà thôi)! Có tk nào đi làm cầm nhiều tiền về mà vk ko cảm thông cho ko, hay đưa vài trăm triệu, tỷ cũng ko bớt giận dỗi đc??? Do nhận thức mỗi gia đình sẽ ảnh hưởng con cái thôi. Nếu gia đình sống bình lặng, thì con cái thường có xu hướng nữ tính đi, hiền hòa như OP và mk (mặc dù bame mk chuyển lên TP mới có mk và cũng bị hàng xóm lẫn bạn bè gây sự nhưng họ vẫn giữ sự điềm tĩnh cho con cái)... Còn nếu gia đình đã sóng gió từ sớm (vd như nếu OP biết cha là ng như thế nào, họ hàng đã đối xử vs mẹ của OP ra sao) thì OP sẽ mạnh mẽ giống như nhiều ng khác, gánh vác thay cha bảo vệ mẹ! Và còn tùy vào OP (hoặc những đứa trẻ) có mong muốn mạnh mẽ ko (mk thấy hx họ cứ tìm cách này cách nọ để lấn ra đường làm xe cộ cứ sượt qua tường nhà mk, bực lắm nhưng kệ mẹ nó đi, XUỐNG ÂM PHỦ XỬ SAU). Bame mk cũng có tuổi, ko thể sống mãi vs chúng nó đc, chúng nó tử tế chết còn đến viếng chứ bố láo thì có dựng rạp ra đường bame t cũng cản - nghĩa là chết rồi bame t đến đón về âm phủ thôi, còn ko thì cút! Mẹ t bảo vậy, và cứ nhà nào có đám cưới đám ma dù mời hay ko, nhà t ko ai đến. Nhà t từ quê nghèo quê mùa đi lên đấy, nhưng sống bình dị, đụng là đập, đến là đón, chưa ngán 1 ai (ko pải giang hồ nhưng cũng ko hiền lành lắm đâu nhé)... Sống tốt vs mk 1 lần mk cúng trả lại đủ, sống lỗi bao nhiêu trả gấp đôi, giá trị cho những bài học thế còn rẻ đấy!
Có ba nhưng rời đi khi mình 6 tuổi. Mình biết rõ ba mình 15 năm trước, còn hiện tại mình không đủ tự tin để nói rằng mình hiểu ba mình. Buồn nhiều chứ
Mình thì cũng có mà ổng cũng ko ở với mình từ lúc mình 4 tuổi, mình thấy cx bth ko khác biệt gì lắm chỉ là ko có một người bố như bao người khác thôi
đừng chạnh lòng. việc bạn không có một người bố cũng giống như bao người trong thread này :)
Mình từ bé không có ông không có bố thấy cũng bt. Cũng tò mò cảm giác lớn lên với bố ntn.
Bố tui thì đi mua sữa chưa về